Giới thiệu: Phố Nguyễn Quang Bích luôn để lại trong tôi một cảm giác đặc biệt. Mỗi lần ghé thăm, tôi lại khám phá được những điều thú vị và không ngừng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nơi này. Hôm nay, tôi quay trở lại phố Nguyễn Quang Bích vào lúc 3h30 chiều ngày đầu tháng 12 năm 2021.
Khám phá phố Nguyễn Quang Bích
Trước khi nghỉ chân tại quán "Hội An corner coffee", tôi đã có cơ hội chiêm ngưỡng sự thanh bình của phố. Tại đây, những chiếc bàn nhỏ xinh được bày ra vỉa hè, tạo nên không gian ấm cúng, thân thiện.
Ở phố Nguyễn Quang Bích, tôi còn gặp ba cô gái ngồi túm tụm và cắn hạt hướng dương rang. Phố yên tĩnh, quán vắng lặng cùng tiếng vỏ hạt vụn rơi xuống đường, tạo ra những âm thanh nhỏ nhẹ, tạo nên sự tĩnh lặng đặc biệt.
Hương vị độc đáo của phố Nguyễn Quang Bích
Nằm ngay trước quán Hội An coffee là những hàng ăn phong phú, đặc biệt là quầy ốc luộc của "cô Lan". Tôi thấy những đống ốc vun cao như quả núi nhỏ. Không chỉ có ốc luộc, còn có đủ loại món ăn đặc sản khác như bún, miến, cháo, phở và cả trứng vịt lộn. Những chủ quán đều là những phụ nữ đứng tuổi, ngồi nói chuyện với nhau với sự đan xen của những kỷ niệm về quá khứ.
Lưu giữ dấu ấn lịch sử
Phố Nguyễn Quang Bích có kiến trúc cong cong độc đáo, khá ngắn chỉ dài khoảng 120m. Tại đoạn giao với phố Nguyễn Văn Tố số 23, có một ngôi biệt thự cổ đã được chuyển thành trường mầm non 1/6. Đáng tiếc, trường tạm thời đóng cửa do dịch bệnh COVID-19.
Nhìn vào tòa nhà trường, tôi nhận thấy màu sơn trên tường đã trở nên nhạt nhòa, không còn nét đặc trưng của kiến trúc Pháp cổ điển. Tuy nhiên, phần sau của toà nhà - nhà riêng của một gia đình, vẫn giữ nguyên màu vàng đậm đặc trưng. Như một sự nhấn mạnh cho không gian riêng tư, ngôi nhà có một cái cổng và một giàn hoa giấy leo lưng chừng. Một bức bảng treo ngay cổng ghi "Hoa giấy quán", cùng một bức bảng phụ nhỏ nhưng đáng chú ý ghi "Thuốc sâu răng gia truyền". Những bức bảng thuốc sâu răng gia truyền đã trở nên hiếm thấy ở Hà Nội, nhưng nó lại mang nguồn cảm hứng về một quá khứ khó khăn, khi mà người ta thường đến nha sĩ hoặc bệnh viện khi bị đau răng.
Cảm nhận về không gian phố
Phố Nguyễn Quang Bích hiện tại vô cùng vắng lặng. Những quán ăn đóng cửa, đường phố yên ả. Tại một cửa hàng quần áo ở số nhà 26, tôi thấy một tờ giấy dán trên cửa, quét mã QR kiểm soát người ra vào. Cửa hàng này có nét đặc trưng của Hà Nội, chỉ mở cửa vào một số giờ nhất định.
Điều bất ngờ
Trong khi tôi vào quán Hội An coffee, một nhân viên trẻ chạy ra và nói: "A, đồng hương". Tôi đến từ tỉnh Hải Dương, biển số xe của tôi là 34. Cậu nhân viên này cũng là người Hải Dương, có lẽ là sinh viên đi làm thêm hoặc đi làm chính thức. Tôi không hỏi nhưng nhìn vào gương mặt của cậu ta, tôi cảm nhận được sự trẻ trung và nhanh nhẹn. Mùa dịch, quán xá ít khách, nhưng tôi có thể thấy cậu chàng thật thong thả. Thành phố Hà Nội luôn đón chào và đối xử tốt với lao động ngoại tỉnh.
Khám phá đường phố
Ở đầu phố Nguyễn Quang Bích, giao với phố Phùng Hưng, có một cửa hàng sửa xe máy. Hiệu đang vắng tanh, chỉ có mấy người thợ đang nói chuyện. Tình hình dịch bệnh đã khiến mọi người giới hạn việc đi ra ngoài và tránh xa các quán xá. Điều này đã tạo nên không khí yên tĩnh, lặng lẽ trên đường phố. Tuy nhiên, có thể thấy sự tích cực nhất là tại Trụ sở công an phường Cửa Đông số 14. Tôi nhìn thấy áo công an và vài người dân trong đó. Đúng như tiếng trò chuyện vang lên từ phía bên trong. Ngay cạnh đó, số nhà 18 là một biệt thự cổ điển trang nhã, có biển "Trụ sở tiếp công dân". Bên trong có rất nhiều xe máy được xếp gọn gàng.
Kỷ niệm quá khứ
Trên phố Nguyễn Quang Bích, tôi đã gặp hai cô gái trẻ diện trang phục sang trọng. Họ đứng trước cửa nhà số 13, một biệt thự cổ đóng kín. Phố Nguyễn Quang Bích nhỏ xinh nhưng lại chứa đựng nhiều biệt thự cổ đẹp, đặc biệt là ở dãy phố chẵn. Tại số 9, tôi gặp một cổng to và cao, cho thấy ngôi nhà đó trước kia là một dinh thự uy nghi. Trên cái cổng, những dòng chữ Hán vàng nhạt cuốn hút ánh nhìn. Một cái cổng lớn, nhà lớn, đó là những điều bình thường ở những ngôi nhà lớn. Thông qua những cánh cổng ấy, tôi nhìn thấy những người phụ nữ đang quét dọn, rửa ráy. Gia đình đã chia tách ngôi nhà lớn thành nhiều phần nhỏ hơn để tạo chỗ ở cho nhiều gia đình khác nhau, vì việc tìm được một ngôi nhà lớn để ở trên đất thành phố luôn là một điều khó khăn. Điều này cũng đã xảy ra ở số nhà 23 trên phố Nguyễn Quang Bích, hai phần ba của ngôi nhà phục vụ công ích và một phần nhỏ là tư nhân.
Kết thúc
Phố Nguyễn Quang Bích từng được đặt tên theo một vị quan nhà Nguyễn chống lại Pháp - Nguyễn Quang Bích (1832-1890). Phố này từ trước tới nay mang trong mình một vẻ đẹp yên bình và thanh lịch. Dù đã trải qua nhiều thay đổi, nhưng qua những dấu vết của nó, ta vẫn có thể hình dung được quá khứ của thành phố. Mọi người đang cố gắng vượt qua đại dịch và hy vọng vào một cuộc sống mới. Hiện tại, tôi may mắn có thể ngồi trong quán cà phê và viết những dòng này. Cuộc sống luôn biến đổi, và chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao...
Một số điểm ghi chú:
- Quán "Trứng chiên cô Ty" đã mở cửa vào lúc 4h chiều, chỉ mở cửa theo giờ.
- Hôm nay không mưa, trời nắng đẹp, nhiệt độ khoảng 24 độ C. Một mùa Đông dễ chịu, nhưng dịch bệnh vẫn đe dọa nằm trên đầu chúng ta...
Ảnh: Phố Nguyễn Quang Bích
Ảnh: Phố Nguyễn Quang Bích